Hôm nay, gọi về cho mẹ, con chỉ muốn khóc vì thương và lo cho bố mẹ.
Ông bà sinh ra mẹ là người phụ nữ tần tảo, chịu thương
chịu khó, hết lòng vì chồng con. Ấy vậy mà đời lại mang cho mẹ bao nỗi
vất vả lo toan, nhọc nhằn phải gồng gánh.
Quê mình nghèo, nghèo lắm mẹ nhỉ? Quần quật quanh năm
cũng chỉ mong đủ ăn, huống chi là lo cho 3 anh em con học hành như mẹ.
Con nhớ ngày học phổ thông, nhà mình vẫn chưa đủ cơm ăn ngày 3 bữa, cứ
đến khoảng tháng 3 hàng năm là không còn thóc gạo.
Những ngày mưa, những buổi tối, mẹ lại phải đến nhà
người quen vay thóc. Đâu phải bố mẹ lười lao động, không chăm chỉ mà
cũng chỉ vì nợ nần. Mùa màng lúa thóc về nhà, người ta lo cất dự trữ còn
nhà mình lại phải bán đi trả nợ. Cứ thế năm này qua năm khác, cái khó
bó cái khôn. Một năm gần 3 tấn lúa vậy mà vẫn không nuôi đủ 5 miệng ăn.
Mẹ lại khó nhọc vay mượn quanh năm. Cứ Tết đến hay đầu
năm học, chúng bạn lại xúng xính quần áo mới, anh em con chưa có nhưng
vẫn không đòi mẹ. Mẹ nói để ít bữa sẽ mua vì quần áo chắc rẻ hơn. Ngày
ấy còn bé, con chưa biết nỗi khổ của mẹ...
Cố gắng mãi rồi nhà mình cũng khấm khá hơn. Bố mẹ cày
cấy vừa đủ thóc gạo thì anh trai đậu đại học. Ở miền quê nghèo như quê
mình ngày ấy, đó phải là chuyện rất phấn khởi. Bố mẹ vui lắm, khuôn mặt
rạng rỡ với nụ cười mãn nguyện nhưng vui bao nhiêu thì mẹ lại lo bấy
nhiêu.
Mẹ là tiếng gọi đầu đời của trẻ thơ. Ảnh minh họa |
Nhà vốn nghèo, bố đau ốm quanh năm, giờ anh lại ra Hà
Nội học, biết là khổ nhưng mẹ vẫn cương quyết: "Người ta mong mãi còn
không được, giờ thi đỗ thì phải học, khổ mấy mẹ cũng nuôi, sau này nếu
không thể theo tiếp, bỏ cũng không có gì phải nuối tiếc".
Khó nhọc lại tiếp đuôi nhau, ngày qua ngày cũng qua.
May mắn cho gia đình mình là năm đó lại có chính sách vay vốn cho sinh
viên nghèo. Năm anh bước vào năm thứ 3 đại học, con cũng thi đỗ. Con
sung sướng vì theo kịp bạn bè. Bố mẹ hãnh diện vì 2 đứa con học hành
chăm ngoan. Nhưng, mẹ của con lại lầm lũi những đêm mất ngủ, lo toan
chuyện tiền nong...
Bây giờ, anh đã ra trường được một năm và chỉ còn 2
tháng nữa là con cũng tốt nghiệp. Nhìn lại khoảng thời gian vừa qua, con
không dám tin là mình đếm hết bao nhiêu lần mẹ chắt cóp từng đồng, vay
mượn từng chục bạc để góp lại cho anh em đi học, bao lần thấy mẹ rơi
nước mắt vì tủi nhục cảnh vay mượn khó khăn.
Nhưng giờ đây con biết làm gì mẹ ơi? Làm gì để san bớt
gánh nặng nợ nần cho mẹ, san bớt nỗi lo lắng thường trực khiến mẹ sinh
bệnh thế kia? Mẹ bảo sáng nay xuống ngân hàng làm thủ tục cầm sổ đỏ để
vay tiền trả nợ nhưng vẫn chưa vay được, nhà mình hết cái để bán rồi.
Rồi đây, một tháng gần một triệu đồng tiền lãi, mẹ lấy
gì mà trả trong khi bố đau ốm, con với em trai vẫn còn học. Mẹ biết
không, từ lúc nghe mẹ nói chuyện, con đã khóc, khóc không cầm được nước
mắt. Con thương mẹ bao nhiêu thì tự trách mình bấy nhiêu. Nghĩ miên man
làm con thấy sợ lắm mẹ ơi! Cầu mong ông trời nhìn thấy nỗi khổ của mẹ,
phù hộ để mẹ sống khỏe mạnh hơn mỗi ngày. Con yêu mẹ nhiều lắm!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét